Opening Analysis – Mushoku Tensei Season 2.
Thi thoảng sẽ có những OP để lại một ấn tượng khó phai trong lòng khán giả, và có lẽ OP của Mushoku Tensei S2 là trường hợp hiếm hoi gợi cho mình những cảm xúc để phải viết những dòng cảm nhận trong thời gian gần đây.
Khi xem anime, bạn sẽ nhận ra OP thường là phần ít được đội ngũ thực hiện chú trọng. Trên thực tế, OP là một biện pháp tiết kiệm kinh phí/khối lượng công việc sản xuất vì chỉ cần cắt ghép các clip và chèn nhạc là ta đã có một đoạn video dài khoảng 1 phút rưỡi để chạy đầu mỗi tập. Cũng vì vậy, với đa phần OP, người xem thì hay skip, đội ngũ sản xuất cũng không quá bận tâm. Chỉ cần OP vừa mắt, nhìn đẹp đẹp “đại trà” là hợp chỉ tiêu (lấy vd OP các bộ hành động thì sẽ có một kiểu khuôn mẫu như nhân vật xáp lá cà, ngẩn mặt lên trời vươn tay ra xa như thòm thèm tự do, đại loại vậy). Thậm chí, nếu lười, thì họ sẽ edit lại một số khung cảnh diễn ra trong tác phẩm để nhét vào OP.
Nhưng đối với những production lớn, hay ít nhất là làm “đàng hoàng”, có sự tận tâm và cống hiến từ dàn nhân sự, thì ta sẽ thấy OP (cũng như ED) được thực hiện rất chỉn chu. Vd mấy mùa gần đây, không phải không có lí do mà OP của Oshi no Ko làm mưa làm gió, hay như ED của Spy x Family mùa 1 với hình ảnh cô bé Anya quây quần cùng gia đình tạo nên cảm xúc ấm áp con tim, làm lay động khán giả.
Không khó để bạn nhận ra, dấu hiệu của một tác phẩm “chất lượng” được thể hiện ở mọi mặt, và tất nhiên, OP không nằm ngoài số đó. Những OP tạo ấn tượng – với mình – luôn là những OP hàm chứa một câu chuyện riêng về những nhân vật, visual không chỉ đẹp mà còn phải ý nghĩa. Hay nói một cách khác, cả OP tuy ngắn nhưng nên là một mẩu truyện ngắn phản ánh một phần tác phẩm về mặt nội dung và cảm xúc.
Và OP của Mushoku Tensei S2 hoàn thành quá tốt điều này. Cả bài hát với giai điệu nhẹ nhàng nhưng quyến luyến, tạo nên một cảm giác cô đơn, xen chút phiền muộn khó tả. Nếu được cho cơ hội ở quá khứ, thì liệu bạn có muốn được làm lại?
Phần hình ảnh miêu tả cũng thật sự rất hợp với tâm trạng mà Rudy đang trải qua.
Nếu để ý, hình ảnh “cô gái” tóc trắng trong bộ đầm trắng tượng trưng cho những người – mảnh tình – mà Rudy đã từng gặp. Có một shot cạnh lồng chim, ta thấy 3 chiếc lông đỏ – xanh dương – xanh lá cây, ngụ ý diễn tả Eris – Roxy – Sylphy (theo màu tóc nhân vật). “Cô gái” trong OP theo mình không hàm ý đích danh người nào, mà là một cái “bóng” sẽ thay đổi theo chiều tiếp diễn câu chuyện. Đơn giản vì trắng là màu sắc trung lập.
Trong giấc mơ, cậu nhớ lại quá khứ, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ cùng mọi người, nhưng rồi, khi cậu đưa tay chạm vào bàn tay cô gái, tất cả như tan biến, phai dần. Rudy bừng tỉnh. Trong thoáng chốc, khung cảnh loé đỏ, cũng không khó để nhận ra đoạn cảnh ám chỉ những gì đã diễn ra với Eris, cô đã bỏ rơi cậu.
Nhưng điều diễn ra tiếp theo là hình ảnh chú chim xanh tung cánh mang ánh sáng vào cả khung cảnh. Hàm ý rằng Roxy là người đầu tiên đã đem lại cả thế giới đến với cậu, khi cậu vẫn còn là đứa trẻ (với tâm hồn bị PTSD vì bị bắt nạt trong cuộc sống trước đó). Tiếp đến là những câu chuyện của quá khứ được phản ánh qua các mảnh kính trên cửa sổ, Rudy tiếp tục bước đi.
Tiếp tục bước đi. Không ngừng đấu tranh để tiến lên phía trước, cuộc sống mà! Dù quá khứ có những câu chuyện đau buồn, dù mảnh đời có bị vùi dập, nhưng không phải tất cả chỉ một màu đen mà đâu đó vẫn mang những mảnh ký ức vui vẻ, hạnh phúc, để chứng tỏ: cuộc sống vẫn rất đáng sống.
Hình ảnh tiếp theo có lẽ là hình ảnh mình thích nhất, mà cũng lại day dứt nhất: một con chim đỏ đậu lên chiếc đèn thuỷ tinh, liếc nhìn bờ vai của Rudy trước khi bay đi – phản ánh tâm trạng của Eris. Cô đâu muốn rời xa cậu, nhưng cảm thấy bản thân không xứng đáng nên rời bỏ để tập luyện thêm, mà tính Eris thì khó để diễn tả bằng lời suy nghĩ của mình nên không tránh khỏi hiểu lầm. Khá là tiếc.
Cuối cùng là hình ảnh con chim xanh lá cây “chính thức” bước vào khung hình, với chiếc lông nằm trọn trên bàn tay cậu – báo hiệu một cuộc gặp gỡ định mệnh. Và khi cậu bừng tỉnh ở những giây cuối cùng, bạn có nhận ra điều gì? Các shot trước đó không hề có điều này! Đấy là sự xuất hiện của sợi dây chuyền Sylphy tặng Rudy hồi nhỏ trên cổ của cậu!
Cả OP mang giai điệu sâu lắng, tạo nên một cảm giác day dứt, cô đơn khó diễn tả, nhưng xen lẫn là chút gì đó lạc quan, tích cực về tương lai của một người đang cố trở nên tốt hơn.
Sẽ là rất lâu ta mới có thêm một tác phẩm “isekai” chất như Mushoku Tensei.