Mushoku Tensei S2 Tập 9 – Bình luận ngắn.
Storyboard: Hiroki Hirano.
Mushoku Tensei đến bây giờ có lẽ vẫn là một trong những tác phẩm isekai xuất sắc nhất mình đã từng được xem. Storyboard được chính tay đạo diễn Hirano đảm nhận. Dù chỉ mới debut với Mushoku Tensei S2 là tác phẩm anime dài tập đầu tay trong vai trò đạo diễn nhưng Hirano nhanh chóng khẳng định tài năng chỉ đạo của mình không kém cạnh lão làng Manabu Okamoto là bao.
Tuy là một tập info dump nhưng xem lại không chán, điều làm mình ấn tượng là hướng chỉ đạo của tập.
Trước nhất là đoạn khi Rudy tỉnh dậy (sau khi bị banana hù thiếp đi), ta thấy Sylphy và Nanahoshi trò chuyện bằng ngôn ngữ Asuran.
Tại sao điều này lại làm mình ấn tượng? Vì nó thay đổi góc nhìn của người xem!
Trước đó ta đã quá quen tai với ngôn ngữ tiếng … Nhật được lấy làm ngôn ngữ phổ thông mà người xem ngầm hiểu là họ vẫn đang nói bằng thứ tiếng Asuran đấy. Nhưng khi Rudy tỉnh dậy và tham gia trò chuyện bằng Asuran, người xem mới nhận ra “à thì đây là thứ ngôn ngữ mà thế giới này dùng để giao tiếp hàng ngày” – một thứ tiếng vẫn còn xa lạ với người nghe và khán giả theo dõi – nhưng với Rudy và những người ở thế giới MT, đây là ngôn ngữ tiếng mẹ của họ.
Điều này gián tiếp đẩy sự “bình thường” của nhân vật thành “bất thường” với người xem, để chuẩn bị cho twist tiếp theo.
Khi Nanahoshi hé lộ cô được triệu hồi và sử dụng tiếng Nhật, trái ngược với thứ tiếng Asuran mà họ đã sử dụng trước đó, điều này tạo ra sự “bất thường” với nhân vật sinh ra và lớn lên trong thế giới MT – mà ở đây thể hiện qua Sylphy. Sylphy bị “cô lập” trong cuộc trò chuyện, cô không thể hiểu Nanahoshi và Rudy đang nói về chuyện gì.
Một chi tiết tuy nhỏ, nhưng lại rất tinh tế khi Hirano cho nhân vật sử dụng thứ tiếng Asuran, rồi lấn sang tiếng Nhật một cách tự nhiên mà không cần phải chú thích hoặc để cho nhân vật giải thích. Người xem vẫn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đồng thời, nêu bậc được sự cô đơn của Sylphy.
Và nói riêng về Sylphy, trong cả tập lúc Nanahoshi và Rudy nói chuyện với nhau, ta thấy ở Sylphy là cảm giác cô lập, lạc lõng, đứng sau góc phòng, làm những chuyện tuỳ hứng để vơi thời gian (có rất nhiều shot lấy Sylphy làm nền – dù hội thoại giữa 2 người kia vẫn diễn ra), thỉnh thoảng cô buồn bã chèn thêm mấy câu “hãy nói bằng ngôn ngữ gì cho tôi hiểu với” mà khiến mình rầu giúp Sylphy luôn . Cho đến cảnh cuối, lúc Rudy cùng Sylphy đi cạnh nhau trong ánh chiều tà, hình ảnh Rudy bước đi nhanh để Sylphy phải đuổi theo, không chỉ một mà nhiều lần, cũng phần nào phác hoạ nên tình cảnh hai người: Rudy vẫn là cái bóng mà Sylphy theo đuổi và để vụt mất, từ nhỏ Rudy đã luôn “đi trước” Sylphy, cho đến giờ vẫn như vậy, không có gì thay đổi.
Nhưng rồi cuối cùng Sylphy cũng lấy đủ dũng khí để đối mặt với Rudy, để đứng ngang hàng và cạnh bên, không bị cậu bỏ lại phía sau, báo hiệu một sự đổi mới trong tương lai sắp đến.
Một tập làm mình rất ưng ý về nhiều lựa chọn trong hướng chỉ đạo của đạo diễn Hirano.