Kusuriya no Hitorigoto – Sự Tinh Chạm trong Xây Dựng Nhân Vật
Tác phẩm đã ra mắt được 3 tập trong tuần vừa rồi. Nếu chưa đọc qua nguyên tác thì hẳn nhiều bạn sẽ biết đến tác phẩm qua mảng visual bóng bẩy. Thế nhưng nét cuốn hút chính ở tác phẩm luôn nằm ở phần nhân vật mà mình nghĩ anime đã rất xuất sắc phác hoạ nên sự tinh tế trong diễn biến tâm lý, cũng như chiều sâu nội tâm cần thiết chỉ với thời lượng hạn chế.
Để đánh giá một cách khách quan thì mình sẽ chỉ lấy riêng những tình tiết xuất hiện trong 3 tập vừa rồi để phân tích và bình luận. Trước nhất thì tác giả đã tài tình sử dụng bối cảnh hậu cung để làm nền thiết lập nên nhân vật.
Hậu cung là chốn nguy hiểm, nơi có thể được ví như chi.ến tr.ường đầy mưu mô xảo quyệt, chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được. Chính vì vậy nếu không thể đứng ở “đầu chuỗi” thức ăn hay liên bè kết phái, để sinh tồn thì Maomao buộc phải giảm sự chú ý, tránh né mọi góc nhìn hướng về cô, đặc biệt là với thân phận nô tì dễ bị thay thế, Maomao sẽ phải dè chừng gần như tất cả mọi người cô tiếp xúc.
Nhưng khi chuyện không tốt lành xảy ra, Maomao chấp nhận không ít mạo hiểm để báo hiệu với quý phi Gyokuyou và Rifa rằng thứ mỹ phẩm trang điểm chính là đ.ộc t.ố gây nguy hại đến tính mạng, ta thấy ở Maomao là lòng trắc ẩn, tốt bụng. Sâu xa hơn, điều này thể hiện nên cái tâm của người thầy thuốc, thấy sinh mệnh cần giúp đỡ thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Cái hay ở đây, Maomao không “bất chấp tất cả” chạy thẳng đến gặp mặt Gyokuyou hay Rifa để giải thích sự tình mà cô lựa chọn hướng đi trong khả năng cho phép. Theo logic mà nói, Maomao từ ban đầu đã được khai là cô hầu không biết chữ, với thân phận không xác minh được nguồn gốc, thì lời nói đâu thể có sức nặng cần thiết để thuyết phục được ai? Khi đến thầy thuốc chính thức của hậu cung còn không tìm ra nguyên nhân!
Bên cạnh đó, lúc được diện kiến Gyokuyou và Jinshi, Maomao đã không đòi hỏi bất kì điều gì để trả ơn, chứng tỏ rằng cô không phải là kẻ tham lam, không cầu chức hay mưu lợi quyền lực.
Tuy nhiên, như vậy vẫn không thuyết phục lắm!
Nhiều khi đây chỉ là dịp để tác giả phô diễn vốn hiểu biết của Maomao, hoặc để tạo ấn tượng tốt đến Gyokuyou mà thôi! Đến đây, khán giả được giới thiệu câu chuyện thứ hai, và là minh chứng rõ nhất khắc hoạ nên tính cách Maomao, lí do vì sao cô vẫn là nhân vật được yêu thích bậc nhất của bộ truyện.
Đó là câu chuyện về Fuyou.
Maomao đã nhanh chóng tìm ra nguyên nhân đằng sau căn bệnh mộng du của Fuyou, nhưng khi được Jinshi và Gyokuyou rặn hỏi, Maomao nhất quyết và bất chấp giấu nhẹm nó đi, kể cả khi có phải nói dối để bảo vệ cho hạnh phúc cho Fuyou. Nếu muốn lấy lòng Gyokuyou thì Maomao sẽ không chần chừ trả lời ngay, nhưng cô không làm vậy!
Ở đây tác giả đã đạt được ba mục đích.
Thứ nhất là thể hiện nên sự vị tha của Maomao. Tuy không quen biết Fuyou, nhưng Maomao vẫn đặt lợi ích (và hạnh phúc) người khác lên trên bản thân – dù làm vậy có thể chuốc hoạ vào thân.
Thứ hai, là làm tương tác nhân vật chân thật hơn trong một tác phẩm giả tưởng. Chúng ta (và Maomao) vẫn chưa biết bản chất thật của Gyokuyou là xấu hay tốt. Để Maomao có thể chia sẻ các bí mật, thì đòi hỏi giữa họ phải thiết lập nên một sự tin tưởng nhất định trước đã (và điều này luôn đúng với những mối quan hệ đời thực). Nó khiến câu chuyện và các mối quan hệ trong tác phẩm trở nên đáng tin hơn.
Và thứ ba, đó là phát triển nhân vật Gyokuyou. Đến giây phút cuối cùng (và cũng là giây phút an toàn nhất), Maomao mới tiết lộ bí mật của Fuyou cho Gyokuyou biết.
“Ta có là người phụ nữ tồi tệ nếu như ta ghen tị với Fuyou không?”
Quý phi Gyokuyou là một trong những người mang quyền lực lớn nhất hậu cung. Được hoàng thượng ân sủng, có quyền lực, có tài sản, có gần như tất cả mọi thứ mà một người có thể mong ước. Nhưng có một thứ mà Gyokuyou không thể đạt được: “tình yêu đích thực” của một cô gái bình thường. Gyokuyou có con với hoàng thượng chỉ là nghĩa vụ, trách nhiệm, là bổn phận – như bao phi tần, thê thiếp khác. Và có lẽ Maomao cũng thấu hiểu được điều này và đáp lại rằng:”Tại hạ nghĩ là không đâu”. Và nỗi đau của Gyokuyou như được nhân đôi khi đến cuối tập, bài nhạc nền vẫn còn đọng lại dư âm về kết thúc hạnh phúc của Fuyou, thì hoàng thượng xuất hiện tìm gặp cô (spoil nhẹ là mục đích đến vì người khác, như xát muối vào nỗi khổ của cô vậy).
Tất nhiên, sau chuyện của Fuyou thì giữa Gyoukuyou và Maomao dần thiết lập nên sự tin tưởng nhất định, mối quan hệ của họ cũng trở nên tự nhiên hơn. Và đây cũng là điểm nhấn nổi bật của tác phẩm: các nhân vật được giới thiệu luôn có vai trò với mục đích nhất định, đặc biệt hơn khi những ảnh hưởng của họ trong câu chuyện sẽ có tính xuyên suốt về lâu dài, các arc và sự phát triển của họ sẽ luôn có tính gắn kết với những tình tiết diễn biến trước đó, mà tất cả đều góp phần tạo nên nét “muôn màu” của bối cảnh hậu cung và chất đa tầng về xã hội, quan hệ trong câu chuyện xoay quanh Maomao.
Anime làm rất tốt, bám sát nguyên tác, thậm chí có thêm chút ít chi tiết nhỏ giúp thăng hoa câu chuyện hơn (vd như chi tiết về cô hầu trưởng của Rifa vứt đi thông điệp cảnh báo từ Maomao, hoặc như bài nhạc nền với đoạn hoạt hoạ ngắn về ký ức quá khứ của Fuyou cùng người bạn thuở nhỏ), làm tác phẩm cảm xúc hơn.