Jaku-Chara Tomozaki-kun (JCT) – Dù rập khuôn nhưng vẫn cuốn hút!
Ấn tượng ban đầu của bộ này với mình thật sự không tốt lắm, khi mở đầu vào đã bị dội ngay bởi câu phát ngôn của anh chàng nam dẫn Tomozaki :” Cuộc đời này không khác gì một trò chơi rác rưởi”. Nhìn qua tiền đề, thoáng nghĩ tác phẩm không khác gì YahariOre, một bộ tiền bối vốn đã quá thành công trong quá khứ, khi cũng xoay quanh nam dẫn là một thanh niên sống thu mình khép kín.
Tuy vậy, nếu bạn vượt qua được “rào cản” ban đầu, thì tác phẩm – từ một bộ trông như copy-cat với mô típ quá đỗi quen thuộc – trở nên thú vị và có nét khác biệt hơn so với những bộ khác cùng thể loại. Tất nhiên một số mô típ mở đầu và làm nền cho cốt truyện vẫn rất rập khuôn, như anh chàng sống khép kín, trông như kẻ dị biệt cực giỏi game bỗng dưng gặp một nữ gamer, “trùng hợp” thay cô nàng lại học chung lớp. Nếu bạn chấp nhận tốt những yếu tố “trùng hợp” làm tiền đề dẫn dắt, thì nét cuốn hút của tác phẩm sẽ dần mở ra theo chiều tiếp diễn của câu chuyện.
Điểm mạnh của Tomozaki-kun là dàn nhân vật năng động và hài hòa. Ngay trong tập đầu tác phẩm giới thiệu đông đủ dàn nhân vật, nhìn sơ qua ta sẽ tưởng nhiều, nhưng không thừa! Mỗi nhân vật sẽ có một vai nhất định xuyên suốt tác phẩm. Sự tương tác nhân vật diễn ra tự nhiên, từ hành động, từng cử chỉ giao tiếp đến vui đùa, ta có thể thấy sự đầu tư từ tác giả ngay cả trong chủ đề của từng cuộc giao tiếp nhỏ. JCT phác họa tốt tính cách và tâm lý của một thanh niên thu mình sống khép kín, nhưng quyết tâm thay đổi dưới sự giúp đỡ của Aoi. Và đây là nét hấp dẫn tiếp theo của tác phẩm, ta có thể thấy sự thay đổi và chuyển mình rõ ràng của Tomozaki theo từng tập, lúc anh ngập ngừng, không thể bắt chuyện với ai đó mà không gượng gạo, cho đến lúc đã có thể truyển tải những cảm xúc, suy nghĩ với người đối diện. Đoạn tự sự đầy biểu cảm lúc Tomizaki “bộc phát” khi có người trêu đùa công sức Mizusawa bỏ ra quả thật làm mình rất bất ngờ và nể phục tài năng của seiyuu nam dẫn.
Bên cạnh đó, tác phẩm cũng tạo sự liên tưởng đến những tình huống chân thật khá … thú vị. Như chuyện nếu bạn bị trêu đùa thì phải … đùa lại để tạo sự “cân bằng”, không là bạn sẽ bị lấy làm bao cát cho đồng nghiệp mua vui vì tính dễ dãi của bản thân. Tác phẩm dẫn dắt và xây dựng tình huống khá tốt, ta dõi theo nhiều nhân vật tưởng như hoàn hảo, nhưng ai cũng có những nỗi lòng riêng, thử thách phải đối mặt. Cao trào là cuộc tỉ thí giữa Tomozaki với Aoi, vốn đã được gợi ý và sắp đặt sẵn từ trước qua tựa game chắc-chắn-không-phải-là-smash, khi giữa họ có sự trái ngược về lý tưởng, một bên là sự chân thật và bày tỏ, khi bên còn lại vẫn kiên quyết gìn giữ bộ mặt giả tạo với xã hội xung quanh.
Mình có phần thất vọng, pha chút hụt hẫng khi chỉ vừa mới đến cao trào, cũng là lúc tác phẩm … khép lại. Vẫn còn đó là lời giải bỏ ngõ cho xung đột tư tưởng giữa Tomozaki và Aoi, nhưng không vì thế mà tác phẩm trở nên kém cạnh hơn với những bộ cùng thể loại!
Nhìn chung, JCT là một bộ có nhiều tiềm năng, mô típ tuy không mới, nhưng vẫn đủ sức tạo ra nét đặc biệt, sự hấp dẫn riêng của chính nó.