Bokuyaba có thể nói là một trong những tác phẩm romance hay nhất mình từng được xem (và đọc).
Sau bản chuyển thể Kaguya-sama của A-1 Pictures, những tưởng “tiêu chuẩn vàng” của romcom sẽ còn rất lâu mới nhìn thấy lại được trên màn ảnh, ấy vậy mà câu chuyện giữa cô và cậu … nhóc lại có sức hút đến lạ thường.
Không lê thê dài dòng, không drama … lố bịch, câu chuyện của họ tạo ra sự đồng cảm đến với khán giả theo dõi – khi một cậu nhóc phải lòng người con gái “vượt quá tầm tay”. Nhưng sâu xa hơn thì đấy là câu chuyện của những người trẻ tuổi phải cố gắng đạt được những gì họ muốn, phải trải qua những chuyến hành trình khám phá bản thân để có thể yêu thương chính mình hơn.
Hai người họ cùng chia sẻ giấc mơ, sở thích, cùng nhau tiến bước trong cuộc đời chứ không vì cá nhân mà hạ thấp người còn lại. Kyoutarou cuối cùng cũng lấy đủ can đảm để nói lời tỏ tình, nhưng cô gái cậu yêu là cô gái luôn cố gắng hết mình, chín chắn, trưởng thành và luôn có trách nhiệm với công việc. Cô gái ấy là nguồn sáng, tạo nên động lực để cố gắng thay đổi chính bản thân cậu, cũng như phần nào giúp cậu trở nên thành thật hơn với lòng. Về phần Yamada, cô trông “trưởng thành hơn” so với lứa tuổi, nhưng sâu trong thâm tâm Yamada vẫn chỉ là cô gái vụng về, nhạy cảm, phải học gánh lấy trách nhiệm từ quá sớm khi đây đáng ra là độ tuổi nên “vô tư” chơi đùa. Có những lúc ta thấy Yamada gần như suy sụp, vỡ oà vì thứ “trách nhiệm” đè nặng lên vai, nhưng may mắn thay Kyo đã ở đó để an ủi và động viên.
Cả hai xuất hiện đúng lúc trong cuộc đời của nhau, để cùng sánh bước và tiến lên. S2 khép lại khi tình cảm hai người đều được hồi đáp, với những giọt lệ hạnh phúc, một cái kết trọn vẹn khó có thể thoả mãn hơn với những tình tiết phát triển xuyên suốt được xây dựng tự nhiên, hợp tình. Hy vọng ngày có S3 sẽ không quá xa vời, trong lúc chờ thì cứ tiếp tục đọc manga thôi