“Bởi vì phép thuật tạo ra cánh đồng hoa ấy đã đưa tôi đến với những người bạn đó, nên nó chính là phép thuật mà tôi yêu thích nhất”.
Trước khi được chuyển thể thành anime, tác phẩm này vốn đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhận được cũng khá nhiều giải thưởng, và tiếp sau đó được một đội ngũ tài năng và những nguồn nhân lực tốt nhất cùng nhau tạo nên 28 tập anime. Có thể nói họ đã thành công đưa tác phẩm này trở thành một bộ anime thuộc hàng top với cốt truyện và animation, tính nhất quán của nhân vật rất hoàn hảo, hay thậm chí những đoạn hồi tưởng và những trận chiến được khai thác rất công phu, lộng lẫy và khiến ta phải xem đi xem lại vì vẻ đẹp của nó.
Mặc dù mình có thể phân tích theo hướng của một nhà phê bình với những góc nhìn kỹ hơn về animation, cách hoạt động và ý nghĩa của colorscript cũng như khung hình được gửi gắm trong mỗi tập phim hoặc có thể là cách Evan Call đã khéo léo đưa được không khí fantasy vào bộ anime này khiến nó có cảm giác như đang xem “Lord of the Rings”… Nhưng mình sẽ viết theo những gì mà bộ anime này đã mang lại cho mình suốt 6 tháng qua – sự phấn khởi xen lẫn một cảm giác rất chill, nó giống như việc đưa mình xa ra khỏi công việc hiện tại và giúp bản thân được chữa lành. Cho nên điều mình muốn nói ở đây không phải là về animation, mà là việc nó đã chạm tới trái tim và tâm hồn mình như thế nào.
Sức hấp dẫn chính của bộ này không thể lẫn vào đâu được, đó là nhân vật Frieren của chúng ta – người có thể nói là bất khả chiến bại, đã được chứng kiến rất nhiều thăng trầm của cuộc sống, nhưng lại có vẻ như vẫn chưa biết được thế giới ấy rộng thế nào. Cô ấy chỉ tập trung vào một điều cụ thể, và có một chút dễ thương khi cô ấy tỏ ra lười biếng và nũng nịu. Sự dễ thương này có thể được giải thích bằng câu “tính cách nhân vật giờ nó đều kiểu thế” nhưng ở Frieren nó vẫn cho mình một cảm nhận rất khác.
Tại sao một người đã sống qua hàng thế kỷ mà vẫn cư xử như một đứa trẻ? Vậy thì ta nên hiểu rõ hơn: như thế nào lại được xem là giống trẻ con? Chúng thiếu nhận thức về thời gian, rất vô tư và không sợ hãi, đôi khi lại hay gây chuyện để khiến chúng ta chú ý hay đôi khi lại rất vô tri. Cũng phải thôi, tuổi này thì chưa rõ được thế giới này như nào, chưa thực sự hiểu được cái chết và chưa thực sự cảm nhận được sự tồn tại của “thời gian”.
Với sức mạnh gần như khiến cô không dao động trước những “nỗi sợ” của trần thế cùng với việc gần như bất tử đã vô tình khiến cô ấy trở nên vô cảm, thờ ơ với thời gian và sự hữu hạn của cuộc sống. Nhưng với tính cách này khi đặt vào những trận chiến lại khiến cô ấy trở nên bình tĩnh, uy dũng và với những cảnh đời thường lại dễ thương và ngây thơ.
Với kiểu mô tả tính cách này đã làm cho “Frieren:PSTT” trở nên thật thú vị, cho phép chúng chuyển đổi linh hoạt giữa những tình huống của phim. Ngoài ra còn có những phân cảnh được đưa lên rất khéo léo, ví dụ như xoa đầu, nắm tay nhau (điển hình phân cảnh bị sốt ở tập 17), hay buổi tiệc sinh nhật hoành tráng ở tập 12, món ăn vẫn như mọi khi nhưng bằng cách nào đó lại trở nên ngon miệng hơn (tập 22), Heiter nói lời tạm biệt với Frieren, cảnh Fern lúc nhỏ thái rau trong trong bếp, lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt (tập 2), phân cảnh Frieren được Methode ôm ở tập 24, sự lúng túng giữa Fern và Stark, etc. Việc quan sát những cảm xúc của con người trong những khoảnh khắc này thực sự rất tinh tế. Những chi tiết trên đều ở mức”một chút” được khéo léo đưa vào, nhưng nó lại để lại cho ta những nụ cười mỉm trên môi.
Nhưng điều hấp dẫn nhất ở “Frieren: PSTT” đó chính là sự dịu dàng với cuộc sống và con người nhưng không phải là những thứ rành rành trước mắt, mà ta sẽ nhận ra nếu suy ngẫm về nó. Cả 2 thế hệ nhân vật chính đều cảm thấy vui vẻ với những gì mình có, luôn muốn cố gắng để có thể “hiểu rõ về nhau hơn” và luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn. Họ không đề cao việc thiên đường cho cuộc sống về sau của họ, mà họ quan tâm đến những gì họ sẽ để lại cho nhau sau khi họ ra đi, thứ gì đó khiến bạn và mình nhớ tới họ, nó gợi lên tình bạn, điều có thể nói là quan trọng nhất đối với họ hơn bất cứ điều gì khác.
Qua những việc này có thể thấy cô bé tưởng chừng vẫn mãi như đứa trẻ Frieren cuối cùng cũng đã trưởng thành, nhận thức được rằng dù không phải bước qua thế giới khác như con người mà thay vào đó cô sẽ phải mất đi những người đã đồng hành bên cạnh mình. Cuộc phiêu lưu ngắn ngủi với nhóm anh hùng đã phần nào mang tới cho cô một “gia đình nhỏ”, dần dần thay đổi con người và khiến cô nhận ra được sự mất mát, dần muốn hiểu rõ hơn về cảm xúc của con người.
Vì mọi thứ rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian nên hay nắm bắt nó khi bạn còn có thể.
Khi mới xem bộ này, mình có suy nghĩ kiểu “chắc bộ này sẽ hướng nhiều tới những fan anime lâu năm, dành cho những người đã có kha khá kinh nghiệm sống”. Vì bạn biết đó xu thế anime bây giờ thường ít cảm xúc hơn xưa và tập người xem cũng thích những anime thiên về art và action hơn. Nhưng dần dần mình nhận ra là suy nghĩ mình là sai, lượng khán giả xem rất là đa dạng và mọi người đều chia sẻ được những cảm xúc về phim rất tinh tế.
Với sự trôi đi của thời gian, chúng ta dần sẽ phải trưởng thành, phải hòa vào nhịp sống hối hả khiến những trang manga và những tập phim này trở thành một hai trang trong cuốn sách cuộc đời ta. Nhưng chỉ với một hai trang ấy cùng với những cuộc hành trình phiêu lưu, cùng tình bạn vượt qua nghịch cảnh và những tấm gương anh hùng sẽ để lại cho ta những hạt giống trong tâm hồn ta và sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.
Vì vậy có những bông hoa sẽ chỉ nở một lần trong đời, và nếu bạn bỏ lỡ chúng, chúng sẽ mãi mãi biến mất. Dù đó là cuộc gặp gỡ bình thường trong cuộc sống hay là những cuộc phiêu lưu với những kỉ niệm lâu dài, hãy cố gắng trân trọng chúng khi còn có thể, gieo chúng vào tâm hồn và trái tim ta để chúng biến thành những cánh đồng hoa rực rỡ.
Vậy với bạn, đâu là phép thuật mà bạn yêu thích nhất trong bộ anime này và nó có ý nghĩa như nào với bạn?