2021 ANIME AWARDS – BEST OF ROMANCE ANIME
vivu đề cử Taishou Otome Otogibanashi.
Cái tên này hẳn là có phần xa lạ với nhiều người, và số khác cho rằng nó quá bình thường để được công nhận là Best romance. Nhưng vì sao mình vẫn chọn bộ này, thì lý do chính là cảm giác “bình thường” đầy hạnh phúc mà nó mang lại.
Đúng như tên gọi, Taishou Otome Otogibanashi – Cổ tích thiếu nữ thời Đại Chính thể hiện một câu chuyện tình yêu như cổ tích hết sức điển hình. Không có lừa dối, không có tay ba, sự phát triển nhân vật đơn giản và hoàn toàn dễ đoán. Bản thân manga của Taishou Otome Otogibanashi chỉ kéo dài 38 chap nhưng anime với 11 tập không cố gắng cover toàn bộ nội dung này, mà dừng lại ở một cái kết hợp lý và trọn vẹn. Cốt truyện có thể gói gọn trong vài ba dòng, với một cô bé bị người ta mua về làm vợ rồi đem lòng yêu chính người con trai được chỉ định làm chồng mình, kết lại bằng sự trưởng thành của cả hai và hạnh phúc viên mãn. Với một storyline đơn giản như vậy, Taishou Otome Otogibanashi cho một cảm giác thư thái với những biến chuyển nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, với sự bồi đắp tình cảm chậm rãi và dần dần trở nên sâu sắc. Đây là kiểu hình dung tình yêu kiểu cổ điển, đầy mơ mộng nhưng lại không hão huyền mà nhấn mạnh vào tính bình dị và giản đơn.
Nhắc đến đây, liệu có ai đó thấy quen quen hay không. Nếu mình nói mình nhìn nhận Taishou Otome Otogibanashi là một “giấc mơ”, là mộng tưởng cuối cùng về hạnh phúc của một kiếm sĩ nào đó cũng thuộc thời Taishou sau những trận chiến diệt quỷ khốc liệt thì sao nhỉ?
Nét ảo mộng ấy dẫn đến giá trị chính của câu chuyện tình yêu này với mình, đó là: hy vọng bình dị trong một bối cảnh tuyệt vọng. Điểm mạnh nhất của Taishou Otome Otogibanashi là cảm nhận thời đại và điểm nhìn thích hợp, chứ không chỉ là bản thân câu chuyện. Hãy lưu ý rằng Taishou là một thời kì lịch sử cụ thể với những biến động cụ thể. Nói đơn giản thì đó là một thời kì “tráng lệ nhưng rối ren”, với sự phát triển rực rỡ của văn hóa nhưng đi kèm với đó là đầy rẫy những mâu thuẫn xã hội tác động tiêu cực đến đời sống mỗi cá nhân.
Trong Taishou Otome Otogibanashi, nhìn vào hiện thực mà nói thì không có nhân vật nào không có bóng tối phủ dài sau lưng. Với tiêu chuẩn xã hội thời Taishou, nam chính Tamahiko như là một đồ bỏ đi của xã hội nặng tính tập thể, gây nên sự tự đổ lỗi “mất tư cách làm người”. Nữ chính Yuzuki thì nghèo khó, phải tự bán mình gán nợ. Em gái Tamahiko, Tamako thiếu vắng tình thương từ khi còn nhỏ, bị coi như một cá thể dị biệt trong cộng đồng và bị xã hội nhìn nhận bằng định kiến. Ryo có một tuổi thơ cơ cực, tự mình nuôi lớn các em và thiếu chút nữa bị chính cha ruột bán đi trinh tiết. Hakaku ốm yếu bệnh tật, vì thế mà đánh mất cả đam mê của chính mình. Công bằng mà nói, thì tất cả bọn họ đều quá đau khổ, mỗi người lại mang theo sự dày vò của cả một kiếp người.
Tuy nhiên thứ bộ anime này hướng tới không phải là hiện thực, mà là một giấc mơ cổ tích!
Nó lựa chọn một góc nhìn hết sức tươi sáng, nơi mà mỗi nhân vật không còn quá bị chi phối bởi nỗi đau cá nhân, có thể chậm rãi tìm ra được hạnh phúc đơn giản và bình dị của riêng mình. Yuzuki duy trì một niềm tin vững vàng và đơn thuần chỉ sau “cái nhìn đầu tiên” và nghe theo trực giác mách bảo. Có thể ban đầu chỉ là sự quan tâm chăm sóc do bản năng làm mẹ của Yuzuki với Tamahiko là đứa trẻ tội nghiệp. Thế nhưng càng về sau, những giá trị này chậm rãi hay đổi, tình yêu ở đây là sự gắn kết và cảm giác được trân trọng. Trong khi đó sự thay đổi của Tamahiko cũng không hề nhanh chóng, và cũng không phải là triệt để. Cậu ta mới chỉ tạm thời thoát ra khỏi cảm giác “đã chết” để tìm lại mục tiêu tồn tại của chính mình, chứ chưa nói gì đến thay đổi số phận và thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình. Nhưng trong chiếc vòng nhỏ có vẻ đáng thương đó, Tamahiko đã cảm thấy được hạnh phúc. Đây chính là lý do vì sao mình chọn Taishou Otome Otogibanashi cho một câu chuyện tình yêu đẹp nhất. Khi mà sự trưởng thành của nhân vật gắn liền với cảm giác được chấp nhận, được yêu thương.
Hỗ trợ cho một câu chuyện ngọt ngào như vậy, bộ anime này đã làm rất tốt trong việc tận dụng ưu thế của âm thanh, màu sắc và chuyển động so với nguyên tác manga. Những thước phim với màu sắc sinh động, đi kèm với âm nhạc đặc trưng tạo một không khí đặc biệt cho cảnh quay. Thứ ngôn ngữ diễn đạt này cho mình một cảm giác bình yên và cực kì thư thái khi thưởng thức. Thế nhưng trong giai điệu dịu dàng ấy, luôn luôn phảng phất một nỗi buồn khó gọi thành tên. Gợi nhớ đến hiện thực xã hội nghiệt ngã bao chùm lấy toàn bộ hạnh phúc, chừng như không ngừng nhắc nhở về sự “ảo ảnh”, về tính cổ tích phi thực của câu chuyện tình yêu ngọt ngào này.
suba đề cử Tsuki to Laika to Nosferatu.
Điều gì làm nên 1 bộ anime tình cảm hay? Đối với tôi đó là cả 2 nhân vật nam và nữ đều phải gây ấn tượng, được xây dựng tốt. Tôi thường thấy những bộ harem mà nhiều người bầu chọn là “best couple” chỉ có nhân vật nữ là có 1 số nét thú vị còn nhân vật nam thì khá buồn chán, nhạt nhẽo. Nếu vậy thì chỉ cần bình chọn “best girl” thôi cần gì phải “best couple”? Vì thế đã là anime tình cảm thì phải làm sao cho tình cảm đó trở thành yếu tố quan trọng, có ý nghĩa giúp tác động cả hai nhân vật theo 2 hướng cho đi và nhận lại.
Trong bộ anime này, thứ dĩ nhiên mà nhiều người có cảm tình đó là cô nàng vampire Irina đầy dễ thương, được lồng tiếng bởi seiyuu nổi tiếng Hayashibara-san, khá tsundere với nhiều nét biểu cảm đáng yêu. Thế nhưng, ta hãy dành vài dòng cho nhân vật nam Lev Leps. Chàng trai này cũng rất là “giga chad” khi mà đứng giữa hàng trăm ngàn, hàng triệu người và bảo rằng tất cả họ đã sai, chính Irina mới là người đầu tiên bay lên vũ trụ, mà không phải là anh.
Lấy bối cảnh về thời kỳ space-race giữa 2 cường quốc đứng đầu thế giới, có thể nói là thời kỳ đầy thú vị đã giúp nhân loại đạt được nhiều thành tựu khoa học kỹ thuật to lớn và lần đầu tiên con người đã chinh phục được những chân trời mới ra ngoài không gian kể cả thám hiểm Mặt trăng, thứ mà trước đây chỉ có trong mộng tưởng và truyện cổ tích. Thế nhưng tác phẩm Tsuki to laika lại không ca ngợi các cường quốc mà ngược lại còn phê bình, cho rằng mục đích của cuộc chạy đua vào không gian là đã sai lầm hoàn toàn.
Trước tiên thì ta phải hiểu ý nghĩa của không gian, vũ trụ là gì. Bởi vì nhiều người không hiểu được và cho rằng thám hiểm vũ trụ là lãng phí, tốn kém. Khi tôi ngắm nhìn bầu trời bằng chiếc kính viễn vọng của mình tôi có thể thấy vô vàn những ngôi sao như rải cát và đó chỉ là trong Dải ngân hà thôi, còn có vô vàn Thiên hà giống như vậy ngoài kia. Sự rộng lớn của vũ trụ vượt xa mọi sự tưởng tượng và so sánh mà ta có thể đưa ra. Như Giáo sư Avi Loeb của Đại học Harvard từng ví von: “Những vị vua và hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử cũng chỉ giống như 1 con kiến giành lấy 1 hạt cát giữa 1 bãi biển rộng lớn như vô tận”. Do đó, vũ trụ nên truyền cảm hứng cho đức tính khiêm tốn, sự đối xử công bằng với vạn vật và tinh thần khám phá, tìm hiểu không ngừng nghỉ.
Thế nhưng “space-race” lại thực chất chỉ là nơi để hai cường quốc đọ xem tên lửa của mình ai to hơn, mạnh hơn và để các lãnh đạo ba hoa về quốc gia, dân tộc và về chính mình là hơn hẳn kẻ khác, trong khi còn nhiều vấn đề về bất bình đẳng xã hội còn chưa được giải quyết.
Do đó nhân vật Lev Leps giống như là 1 hình tượng kiểu mẫu của phi hành gia mà tác giả muốn hướng đến đó là sự khiêm tốn và coi trọng công bằng, lẽ phải của cậu. Ta thấy cậu đã đấu tranh và cả hy sinh lợi ích của bản thân mình để Irina được người khác công nhận. Cũng như tình yêu đầy tự nhiên, chân thành của 2 người xuất phát từ sự đam mê Mặt trăng và bầu trời đầy sao mà họ chia sẻ với nhau như là 1 niềm động lực giúp họ xóa bỏ hận thù và ganh ghét đố kị.
Tsuki to laika là 1 bộ anime có nhiều giây phút ấm áp, ngọt ngào, tương tác dễ thương của nhân vật nhưng đôi lúc cũng đầy sâu sắc và mang lại những giá trị tư tưởng bổ ích. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của 1 tác phẩm tuyệt vời, đáng để xem. Và như là 1 người cũng có đam mê với chủ đề không gian, tôi hoàn toàn đồng cảm và tôn trọng thông điệp và tác phẩm đã truyền tải, hy vọng rằng không gian nên là nơi hợp tác của toàn nhân loại vì 1 mục tiêu học hỏi và khám phá chứ không phải là 1 cuộc thi hay cuộc chiến gì cả.
Nhưng mà tôi nhận thấy nhiều người xem bộ anime chỉ vì em vampire Irina chứ cũng chẳng quan tâm nhiều đến không gian nên cũng chứng tỏ tác phẩm không hẳn chỉ dành cho 1 đối tượng nhất định. Do đó, tôi mới đặt bộ này ở hạng mục Romance vì thấy rằng khán giả đại chúng “hảo ngọt” vẫn hoàn toàn xem tốt, không vấn đề gì cả.
Các giải danh dự ở hạng mục này: Senpai ga Uzai Kouhai no Hanashi.
Bộ anime này lúc đầu nổi lên vì em “loli hợp pháp” dễ thương và “chuyện tình đũa lệch” với anh chàng senpai to lớn, kiểu giống như bộ “Ore monogatari”. Những tượng cặp đôi này sẽ chễm chệ trở thành 1 trong những “top ship” của năm thì đột nhiên đã bị cặp nhân vật phụ “chiếm sóng” hoàn toàn. Tôi nghĩ họ hoàn toàn không phải cặp đôi tệ hay gì cả, cũng rất là “Awesome”, nhưng mà cho thấy chất lượng của nhân vật phụ tốt cỡ nào. Nên tôi nghĩ đây là trường hợp khá là thú vị đáng được đề cập.
v4v đề cử Josee to Tora to Sakanatachi.
Disclaimer: tuy đã công chiếu khá sát cuối năm 2020, là vào ngày 25/12 nhưng chỉ ở rạp Nhật thì đa phần người xem cũng không xem được cho đến 2021, nên mình xếp luôn Josee vào năm vừa rồi. Tương tự là các movie ra mắt cuối năm ngoái (vd như Pompo, Starlight … ) sẽ được dồn qua năm nay.
Năm nay là năm không có nhiều lựa chọn dành cho fan “thuần romance”, có lẽ là do sự xâm chiếm của rom-com lên màn ảnh. Tuy nhiên, trong cái ít ỏi đó, nổi bật là câu chuyện cổ tích giữa đời thường Josee to Tora to Sakanatachi (Khi Nàng Thơ Yêu) do studio Bones thực hiện.
Mình đã có biết 1 bài đánh giá hoàn chỉnh về tác phẩm, nếu bạn nhã hứng muốn đọc chi tiết hơn thì có thể xem tại: https://www.facebook.com/alonelycomet/posts/182865813854146
“Josee to Tora to Sakana-tachi không hẳn là một bộ tình cảm – lãng mạn đột phá, mà trái lại tác phẩm mang nhiều hương vị hường phấn, bay bổng, bạn có thể mong chờ cái kết hạnh phúc như một câu chuyện cổ tích vậy! Nhưng không vì thế mà làm giảm giá trị tác phẩm. Josee to Tora to Sakana-tachi vẫn là câu chuyện đời thường giản dị, ai cũng có thể đắm mình vào, tận hưởng những dư vị ngọt ngào của tình yêu, được trải nghiệm các cung bậc cảm xúc thăng trầm khác nhau của tuổi trẻ. Và đôi khi, giữa dòng đời xô đẩy, một câu chuyện cổ tích hấp dẫn sẽ như liều thuốc trấn an giúp bạn yêu đời hơn!”
Các giải danh dự ở hạng mục này: Horimiya.
Horimiya cũng đáng để nhắc đến. Anime có thể xem như một bản hoàn chỉnh so với nguyên tác manga, không kéo nhây, lựa chọn đúng số chương và tình tiết để chuyển thể, với một cái kết khép lại rõ ràng, làm tăng thêm tính hoàn hiện và độc lập so với những bộ chuyển thể khác cốt-chỉ-để-quảng-cáo-hàng-gốc.
Có lẽ mình sẽ đề cập thêm Fruit Basket nếu như … quỹ thời gian cho phép (đến giờ vẫn chưa thu xếp đủ thời gian ngồi xem).